Vẻ đẹp bình dị của làng quê Việt Nam qua bộ
ảnh "Chân Quê" của nhiếp ảnh gia Lê Trung Thắng
Làng quê Việt Nam vẫn luôn là một đề tài được nhiều nhiếp ảnh gia lấy cảm hứng sáng tác. Vẻ bình dị, thân thương của con đường làng, của những đứa trẻ đang nô đùa, hay hình ảnh các cụ già đang ngồi tâm sự đều mang đến cho chúng ta sự bình yên khó tả.
Đất nước ngày càng phát triển bên cạnh những thành phố hoa lệ, những khu đô thị sầm uất, vẫn tồn tại những ngôi làng nhỏ, mang nét bình dị của một miền quê tuyệt đẹp. Đâu đó trên những cung đường làng, có những đoàn khách tóc vàng da trắng ngồi trên những chiếc xe bò, xe trâu thong dong ngắm nhìn quang cảnh đồng quê, hoặc xắn quần lội trên những ruộng lúa, hít những luồng khí trong lành xa lạ với các thành phố ken đặc gạch đá bê tông. Dường như với nhiều du khách nước ngoài, trong tầng sâu ý nghĩa của du lịch còn nằm ở con sông, bến nước, vườn cây, ruộng lúa mới là nơi mang đến cho họ những cảm nhận đậm nét về Việt Nam.
Từ bao đời nay, trong tâm thức người Việt Nam về hình ảnh quê hương đó là cây đa, là giếng nước, là mái đình... những hình ảnh ấy vẫn luôn đằm sâu trong tâm thức của mỗi người về một làng quê Việt Nam thân thương giản dị. Ở đó có sự yên bình, giản dị của những con người thật thà, chân chất.
Trên những con đường làng quanh co rợp bóng cây xanh, ta tha hồ hít hà hương thơm đồng gió nội, cảm nhận sự bình yên mà chỉ những làng quê Việt Nam mới có được. Lúc nông nhàn, ven đường nguyên sơ màu xanh như thảo nguyên của riêng bọn trẻ chúng tôi. Các bố mẹ ra đồng coi lúa cũng chỉ đi xe đạp ở lòng đường con con. Thảm cỏ ven đường cứ miên man xanh rì, điểm xuyết sắc hoa trăng trắng vàng vàng của xuyến chi, dạt dào sắc cỏ may biêng biếc. Nếu không có lũ trẻ chúng tôi đùa nghịch ở thảm cỏ ấy thì ngỡ như cả thế giới sống động với cỏ cây, hoa lá, châu chấu, dế mèn... sẽ ngủ yên suốt mùa.
Đến với bất cứ làng quê nào tại Việt Nam sẽ không khó bắt gặp những hình ảnh các bác lớn tuổi đang đạp xe, đang lấy cỏ về cho trâu bò, hay cụ già ngồi trước hiên nhà ăn trầu... Tôi gặp lại mình thủa lên tám lên mười trong bộ dạng lấm lem của lũ trẻ mục đồng. Tôi nhớ những bờ cỏ mềm xanh mượt như nhung khi tôi dắt chú bò nhà mình vượt qua con đập sang cánh đồng làng khác. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của một cô bé chăn bò đôi khi chỉ giản đơn là tìm được một bờ cỏ xanh non như thế cho chú bò tha hồ gặm đến khi cái bụng căng tròn.
Hơi thở cuộc sống nơi làng quê được thể hiện rõ nét qua từng hoạt động, lao động thường ngày của người dân. Với những ngôi làng ở vùng sông nước hình ảnh trẻ em tắm sông, đi bắt cá cùng ba, hay người dân lênh đênh trên những chiếc bè đi kéo vó... là rất đỗi quen thuộc.
Cái sự bình yên nơi làng quê ấy chính là thứ khiến những người con vì miếng cơm manh áo mà phải xa quê, ngày đêm khắc khoải mong nhớ. Thành phố nhiều khu vui chơi, trung tâm thương mại, đèn điện rực rỡ nhưng nào sáng bằng vầng trăng treo trên mái nhà trong kí ức. Trưởng thành, lập nghiệp xa nhà, dẫu bận rộn với biết bao công việc nhưng tôi vẫn thèm, nhớ cảm giác được rong ruổi khắp đồng làng bắt cá. Nghe tôi kể, cậu con trai lên 7 tuổi của tôi chưa gì đã háo hức sắng sít: Hè này về quê nội, bố cho con đi bắt cá dưới đồng với nghe bố! Xoa đầu, nhìn con, tôi như tìm thấy tuổi thơ năm nào…
Ta lớn lên, ta có nhiều nơi để khám phá. Những chuyến đi đầy trải nghiệm, những cung đường gập ghềnh đầy thu hút, những thành phố hoa lệ, những miền đất lạ đầy sự mới mẻ. Nhưng rồi ta bất chợt nhận ra "Đời nhiều cuộc phiêu du, nhưng chuyến mà ta mong đợi nhất chẳng phải chuyến đi về nhà hay sao?" Ta đâu cần đi xa. Đẹp nhất trong tim ta là yên ả nơi ruộng đồng, là con đường làng quanh co rợp bóng mát, là cây đa trăm tuổi sừng sững trước cổng làng. Nơi ấy không chỉ đẹp mà còn tình, luôn dang tay đón chờ những đứa con xa trở về.